Anh
Đã ba năm trôi qua từ cái ngày tôi đọc được dòng tâm sự trên cuốn nhật kí của hắn, chúng cứ mãi quân quanh trong đầu tôi gợi nhớ về những ký ức tươi đẹp và chúng cứ vẫn như còn tươi nguyên ngày nào. Thoáng chốc ấy thôi tôi đã là sinh viên năm hai khoa thiết kế thời trang của trường cao đẳng Bách Việt. Cái thú thiết kế của tui đã được thỏa mãn ngay từ ngày đầu bước chân vào ngôi trường này. Thế nhưng cái khó chấp nhận nhất của ngôi trường là học mệt đến nghẹt thở, đó là con chưa kể đến các bài luận, thuyết trình của nhóm mà cự bị đùn dẩy đến người cuối cùng để làm mà đó lại là tui mới khổ. Bên cạnh đó không thể nào phàn nàn gì thêm khi phải nói càng ngày tui càng lớn hơn, chững chạc hơn và đẹp zai hơn. Đó mới là cái tui hãnh diện. Một điều đáng mừng nữa là tui có thêm một nhóm bạn 3 nam, 4 nữ và chúng tui lun giúp đỡ nhau, quan tâm một cách chân thành nhất đến nhau.
-Duy, hôm nay đi coi phim hôn? Tao nghe nói “giải cứu thần chết” zui lắm mà còn cảm động nữa ha.Tên Quang trong nhóm bạn của tui lun là đứa “xê-kô” nhất đám nhưng mà hắn cũng vui tính lắm.
-vậy hả, để tao xem hôm nay tao rảnh từ 7 đến 9h30 tối đó . Tui hơi lên giọng để chọc nó.
-Hừm..! hay lắm vậy để tao đi rủ bọn Thành, Long với tụi Linh, Uyên, Ngân, Mai đi lun, tao bít tụi bay đều đống ý cả nên mua sẵn 8 vé ở galaxy cả rồi.
“Hừm, vẫn cái thói thầy bói xem quẻ, đoán đâu trúng đó nữa.” Tui vừa nghĩ mà vừa thấy mắc cười thầm khi nhớ về cái vụ chính cái tính ấy của nó đã “giúp” nó mua hố mất 3 vé ca nhạc hum bữa. “ừm, nhưng sau đó tụi bây có đi đâu nữa hôn? Chứ tao phải về nhà sớm đó.”
-Ủa, sao phải về sớm, bồ mày bắt chở đi đâu hả ? Nó nói với cái giọng diễu cợt
Tui ra vẻ chắn nản và khinh khinh nhìn nó: “bồ bịch gì xấc, chứ ai hum bữa đổ hết cho tao phần thực hành dự án thiết kế mẫu đó ? Không về lo cho sớm thì thi lại hết cả lũ cũng có khi.” Và giờ thí nó mới ra vẻ thông suốt :”À há! Thui vậy thì mầy cứ về nhưng đừng gắng quá sức, có gì nói tụi này qua giúp .”
Đúng 7 giờ tối cả nhóm đều có mặt không thiếu một ai trước cổng galaxy và nói chuyện rôm rả cả một góc sân. Tui gửi xe xong chạy ra ngay với tụi nó và hòa mình vào bầu không khí đó. Thực ra trong nhóm tụi tui , nó kết bồ hết chỉ còn tui và Mai là chưa có bồ bịch với ai cả. Nhìn thấy tụi nó tay nắm tay một cách ấm áp và hạnh phúc mà lòng tui lấy se lại. những lúc thế này tui chỉ mong sao cho anh chóng quay lại bên tui. Những lúc trước anh thân mật với tui ngay trước mặt bạn bè làm tôi thấy ngượng và sợ hãi. Thế nhưng bây giờ nếu anh có đang bên tui, đang thân mật như vậy với tui trước mặt nhóm bạn thì tui cũng sẵn lòng mà nói với tụi nó: “tao yêu anh ấy.” Trong cái se lạnh của những ngày đếu đông này tui cũng đủ hiểu ở nơi đất khách quê người ấy, anh đang cảm thấy lạnh lẽo hơn tôi. Chỉ mong sao anh lun nghĩ đến tui như tui đã, đang và sẽ mãi làm và mong cho điều đó sưởi ấm trái tim anh như nó đang làm với tôi khi tôi nghĩ đến anh. Bỗng “Bốp”, một cái đập vào lưng làm tui tỉnh lại và ngơ ngàng: “chuyện gì vậy?” “Mày đi xem phim hay mày đến để ngắm đường ?” – Long đưa tui về sau những suy nghĩ miên man của tui về anh. “bao giờ chiếu vậy, có ai mua gì chưa…”- tui chưa kịp nói hết câu thì thấy thằng Thành và con Ngân bên thì 2 bắp rang, bên thì 4 cốc nước ngọt khệ nệ. “Ủa như vậy sao đủ, 8 đứa đó ?” – tui trăn trối. “ừ thì tao mua thêm 2 phần bánh Poca rùi nè với lại tao mua thêm 4 nước trái cây chứ không ép tụi mày Coca không khéo thì tụi mày lại Cola nữa.”- Long đáp lại lời tôi nhanh nhảu. Nó luôn là đứa chu đáo nhất nhóm. Mỗi khi đi đâu thì nó là đứa lên kế hoạch cho nhóm và lo nhiều nhất. “Lát nữa Thành - Ngân ăn chung, Quang – Linh ăn chung, Tao ăn chung với Uyên.” Vừa nói nó vừa quay ra nháy mắt với Uyên, còn Uyên thì đung đưa người ra vẻ với nó. Đôi khi nhìn đôi này mà tui phì cười nhưng rồi cũng thấy chạnh lòng khi nhớ đến những lúc anh nháy mắt với tui như vậy . “Lát nữa mày với Mai ăn chung vậy.”- Nó nói rồi quay mặt ra nhì Mai đang đứng nói chuyện với Ngân một cách vui vẻ. Rồi cả lũ dắt nhau vào bên trong xem phim với sự hứng thú tột cùng. “Phim này cũng zui ghê bay.” – thằng Quang lên giọng tán dương. Tui và Mai được xếp ngồi cạnh nhau, vừa xem phim mà vừa phải chú ý vì Mai cứ bẽn lẽn mời tui: “Ăn bắp đi Duy.” Cô nàng nhìn tui với ánh mắt ngại ngùng không hiểu nổi. Thực lòng nhìn Mai mà đôi lúc không hiểu cô đang nghĩ gì. Còn đi xem phim mà một lúc tui phải coi đến 2 phim: có lẽ tình tiết phim không đủ lôi cuốn tụi Thành – Ngân nên chúng cứ vừa xem vừa đút cho nhau ăn từng chút một. Tui lại nhớ đến cái ngày anh đút cho tui ăn và đó cũng là ngày mà tui và anh phải xa nhau. Sao mà nó đến và đi nhanh quá. Không biết giờ này, nơi ấy anh đang làm gì, anh có khỏe không. Không biết anh đã khỏi hẳn chưa, học hành ra sao rồi và không biết anh… “ê! Hết phim rùi. Trùi ui! mày ngồi đây lát hồi thần chết nó ra hôn mày đó nghe chưa .” Ngay bây giờ dẫu thần chết có đến cho tôi nụ hôn thì tui cũng bằng lòng miễn sao thần chết là anh ấy thôi . “Mai lát nữa đi xe về hả ?” – Long liếc hỏi Mai. “ừ..”- Mai ngập ngừng.” “Thui vậy Mai với Duy về sớm, tụi này còn đi một lát nữa lận .”- Long quay ra nhìn tui trong khi tui gật đầu cho qua chuyện . Tui dắt xe ra nhanh chóng và chỉ mún phóng về nhà. Thực tình đi xem phim nhưng thấy tụi nó mùi mẫn như vậy tui cũng không chẳng thể xem được gì khi đầu óc tui cứ nghĩ về anh. Tui đẩy chiếc xe nặng nề lên nhà và rồi ngồi phịch xuống bộ so-fa. Con lu chạy ra mừng, nó chồm lên liếm mặt tui như nó đã từng làm với anh trước đây. Con lu ngày nào giờ đã lớn hẳn, lông nó cũng dài hơn và nó thì tinh ranh hơn. Tui ngồi hẳn xuống đất ôm nó vào lòng và tự nói: “Mày biết ko? Mỗi khi nhớ tới ảnh tao chỉ biết ôm mày vào lòng cho nỗi nhớ ấy không cắn rứt tao. Ảnh dám lấy cả thân xác và tính mạng ra để đổi lại cho tao được sống yên ổn. Nghĩ lại vậy sao tao thấy tao mới là kẻ bất tài, vô dụng, yếu đuối và hèn nhát. Ngay cả thân xác và tình yêu cũng không trao được cho ảnh một cách vẹn nguyên. Mỗi lần anh ấy an ủi tao, ủng hộ tao và thương yêu tao mà tao thấy có lỗi lắm. Mày biết hôn, chủ của mày là một người .. tốt….rrrrất tốt. Nhưng tao tin sẽ có ngày anh ấy quay lại và chúng ta sẽ được hạnh phúc, sum họp hơn bất cứ lúc nào.”- Tui vừa nói vừa để cho hai hàng nước mắt thả dần và chạy dài trên mặt. Mỗi lần nhìn qua ngôi nhà cũ của anh giờ đã sáng màu đèn mới mà thấy chạnh lòng. Những lúc rảnh rỗi, tui nhốt mình trong phòng và chỉ biết ngồi nhìn đoạn video anh và tui cùng những dòng nhật kí mà tên tui và chữ “nhóc” được nhắc đi nhắc lại còn nhiều hơn cà các từ ngữ khác. Mỗi buổi sáng thức dậy tui nhớ tiếng còi xe thân thuộc, tiếng gọi thật đáng yêu nhưng bao giờ tui mới được nghe lại chúng? Tui không cần biết và tui sẽ chờ cho đến khi chúng trở lại, trở lại với tui và với anh.
-Duy dậy đi, giờ này mà còn ngủ nữa sao? Tiếng mẹ gọi tui làm tui bừng tỉnh.
-Uhmm.. Hôm nay được nghỉ mà mẹ. Sao mẹ qua đây?- tui uể oải đáp lại.
-Cái thằng này, không dậy tao cho ở nhà hết ngày. Còn không chịu thay quần áo rồi qua nhà cô Liên đi.
“ÁAA!!” Tui bung mền vì sực nhớ đến việc đang chờ tui trước mắt. Hôm nay, tui phải đến nhà cô Liên với mẹ tui, bàn việc sử dụng những mẫu thiết kế của tui. Tui cũng khấp khởi mừng từ lâu vì cô vốn thích những mẫu thiết kế của tui và tui thì mong ngày nào đó sẽ thấy chúng tung tăng ngoài đường. Tui dậy vệ sinh vội và thay quần áo rồi phóng ngay lên xe để lên nhà cô. Nhà của cô to gần gấp đôi nhà tôi nhưng trông nó hiện đại và khá nào nhiệt với 2 hàng máy may phía trước nhà, có hơn 10 máy may đang đâm mũi kim nhanh như cắt dưới bàn tay của những thợ may lành nghề.
-A chị Liên, lâu quá không thấy chị ghé nhà chơi? – mẹ tui vui mừng hỏi han.
-Ôi, chị cũng nhiều việc như em vậy. Tụi thợ may, chị suốt ngày phải ở nhà để trông và bảo tụi nó chứ. Đến nỗi có mỗi thằng con trai mà cũng phải nhờ nó đi chợ hộ cho đấy.
Nhà cô tui làm một tiệm may. Cô luôn tất bật với công việc của mình nhưng ít ra cô có thằng con trai để nhờ. Hắn tên Huy, hơn tui 4 tuổi. Tui chỉ có biết vậy và phần còn lại thì tui chưa bao giờ được thấy mặt hắn ngoại trừ việc hắn cùng cô đến nhà tui chơi vào dịp tết năm ngoái nhưng tui lại không có ở nhà. Bỗng tui giật mình mà nghĩ: “À! Như vậy là hắn cùng tuổi với anh Phong rồi còn gì. Không biết hắn thế nào nhỉ. Hihiii. Chắc là không đẹp trai và tốt đươc như anh Phong rồi.”
-thôi vào trong này nói chuyện hì hì. – cô tui hồ hởi mời 2 mẹ con tui vào tiếp đãi trà nước.
-Ăn gì không con? Ăn sáng chưa để cô đi làm cho. – Cô vừa rót trà ra 2 tách vừa hỏi tôi.
-Con chưa ăn nhưng thôi, để con chạy qua kia mua ổ bánh mì về ăn cho nhanh cô à.- Tui đáp lại lấy làm khách sáo.
-Có được không đó? Làm có chút xíu thôi à. Ăn ở đây lun đi- Cô gặng tui.
-không sao đâu cô, con quen rồi.
-Thôi để cô. Hhhuy.. ơi, con làm giùm mẹ 2 tô mì nhanh ha con.- Cô tui hô cho Huy.
-Dạ, ăn trong bếp phải không mẹ. Ừ nhưng mà con dọn cái bàn cho gọn đi.- Một giọng nói dõng dạc và mang âm bậc khá trầm vang lên sao tiếng của cô.
-Thôi chị vào bếp đi, thằng Huy nó làm mì cho ăn chứ nói chuyện với cái bụng rỗng thì không nói được đâu. – Cô cười với mẹ tui.
Vừa đi tui vừa suy nghĩ: “Không biết hắn như thế nào nhỉ? Sao đến cả giọng cũng mang một chút âm hưởng của anh Phong chứ?” Vào bếp, trươc mắt tui là một người thanh niên dáng cao ráo với khuôn mặt sáng sủa và lanh lẹn mở lời: “Mời cô ngồi. Con nấu cũng không được ngon lắm, mong cô đừng chê.” Tui ngồi xuống mà mắt cứ dán vào hắn một cách ngạc nhiên khó tưởng. tuy nhiên, khi ăn thì tui mới nhận ra hắn nấu ăn không được ngon như anh Phong. Không biết là do tôi nghĩ đấy thôi hay thực sự như vậy mà mẹ tui cứ tấm tắc khen hắn mãi. Ăn xong, tui trở lại phòng khách và mở các bản thiết kế của tui ra cho cô xem. Cô thực rất ngạc nhiên và không ngớt lời khen ngợi. Tui thì tự hào lắm, bởi chúng cũng chưa được nhiều người xem cho lắm nhưng hầu hết ai cũng khen cả. Bàn xong, cô bảo tui lên phòng với anh Huy để lại cô và mẹ tiếp chuyện. Tui lần theo từng phòng đến một căn phòng sáng sủa và trang trí thật đẹp mắt. Những tờ áp phích trên tường đủ để tui hiểu rằng hắn hâm mộ nhóm Weboys tới mức nào. Cộng thêm vào đó là những bản ghi chú được dán lên tường theo từng cột ngày trong tuần trên một bức tường màu xanh trời dịu nhẹ. Phía dưới bức ảnh chân dung của một đứa trẻ kháu khỉnh mà tui đoán chắc là hắn an tọa một chiếc bàn màu gỗ sồi và hắn đang ngồi viết cái gì đấy một cách chăm chú. Tui gõ vào cánh cửa tỏ ra lịch sự. Hắn bỗng giật mình quay người lại nhìn tôi với cặp mắt ngạc nhiên và hứng thú.
-Em lên đây à? Đồ ăn có được không? – hắn đáp lại nụ cười của tui.
-Đồ ăn được lắm anh à. Phòng này đẹp và thoáng quá, chắc anh ở trong này phải không? – tui hỏi để gợi chuyện.
-À, ừ. Phòng của anh đấy. Nếu em thích thì cho em luôn đó.- Hắn cười và nhìn tôi một cách trìu mến.
-Xí, em chỉ khen vậy thôi. Anh đang làm gì vậy?- tôi tỏ ra thích thú
-Ờ, anh đang viết bài nghiên cứu tâm lý và não bộ của anh. Nhưng kệ, anh có mấy đĩa nhạc hay, em nghe chứ?- hắn niềm nở mời tôi.
Tui đồng ý và gật đầu lia lịa, bởi tui vốn cũng là 1 fan của Weboys và được nghe nhạc của các ảnh thực là một niềm vui với tui. Trong 3 anh chàng của Weboys thì tui kết nhất anh Đàm bới sự khỏe mạnh và nét mạnh mẽ của anh. Thế nhưng từ ngày biết anh Phong dành trọn tình yêu cho tui thì hình ảnh của một Ngọc Đàm mạnh mẽ và nhạt màu dần và dường như chỉ còn anh trong trái tim tui. Bây giờ con tim này đang chờ đợi từng ngày để lại cùng được hòa nhịp với trái tim ấm áp của anh mãi mãi.
-Em thích không? Đây là album mới nhất của nhóm đó. Anh phải nhanh chân lắm mới mua được nó trong ngày đầu phát hành đấy.- Anh nói với tui đồng thời rót một cốc nước lạnh đưa cho tui: “em uống đi”
Tui nhận lấy cốc nước từ tay hắn và cảm thấy vui với nụ cười của hắn lun mở đường với tui. Tui nghía qua chiếc bàn bên cạnh chiếc giường của hắn thấy một tấm hình hắn chụp với một chàng trai nào đó với vẻ mặt rất dễ thương. Tui tò mò :
-Anh chụp với bạn anh phải không? Anh ấy cũng đẹp trai qúa nhỉ!- Tui nhẹ nân tấm hình lên lòng bàn tay.
-ừh, bạn anh đó, nhưng bây giờ anh ấy không còn chơi với anh nữa.- Hắn trầm giọng xuống.
-Anh ấy chuyển đi nơi khác rồi à?- Tui cũng lấy làm tiếc.
-Ừ, chuyển đi một nơi rất xa rồi. Năm cuối cấp anh và cậu ấy học chung với nhau thì một tai nạn đã lấy đi anh khỏi cuộc sống.- Hắm ngậm ngùi.
-em rất tiếc đã không biết, xin lỗi.- tôi ngượng ngùng.
-Không sao. Dẫu sao thì đó cũng là quá khứ, cứ nhớ hoài thì không tốt phải không? À em có bạn gái chưa?- Anh quay sang tôi.
-Ahhh, chưa, chưa anh ạ. Em cũng không thích trong lúc này, hihii.- Tui trả lời vội cho qua chuyện.
Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: “Vậy à !” Rồi hắn quay sang nhìn qua phía cánh cửa sổ đang mở toang để lộ ra cả một khoảng trời xanh cùng biết bao tia sáng đang nhảy múa ngoài kia. Tui bị thôi thúc bởi suy nghĩ mi6n man của mình: “Làm sao có thể trùng tuổi thế này nhỉ? Hôm gặp anh Thiên Tứ cũng cùng tuổi anh Phong. Có khi hắn cũng biết anh Phong thì sao?” Tôi bấp búng hỏi hắn:
-Anh.. anh có biết anh Phong không vậy? À cái anh mà…
Chưa cần nói hết hắn đã đột ngột quay sang hỏi lại: “Phong?” Rồi sau đó hắn miêu tả lại từng khuôn mặt và cứ như hình ảnh của anh hiện lên từng giây sau từng câu nói của hắn. Câu nói cuối cùng của hắn càng làm tôi vững tin: “Hồi đó, nhóm anh , Thiên tứ và Phong học và chơi cùng nhau. Nhưng bây giờ thì moi người một ngả rồi. Phong thì đi du học, mấy đứa kia thì đứa nào trường đứa nấy hết.” Tui vội hỏi anh mà trong lòng vui sướng:
-vậy anh có địa chỉ của anh Phong chứ? Anh ấy có để lại cho anh mail hay số điện thoại không?
-không, Phong chỉ đi một mình, không nói gì nhiều. Anh e anh ấy cũng chẳng để lại bất cứ thứ gì để giữ liên lạc. Em quen Phong à?
-Vâng, nhưng anh ấy không để lại bất cứ thứ gì có thể liên lạc cả.
-Anh cũng không hiểu sao. Phong ít ra ngoài gặp bọn anh từ khi bị tai nạn. Anh chỉ biết Phong đi du học và đi chữa bệnh luôn.
-em cũng chỉ biết vậy thôi. Không biết anh ấy có về mau không nhỉ?
-Về khoản này nhóc đừng lo làm gì. Phong học giỏi lắm, hắn luôn là người đứng đầu nhóm vì không những học giỏi, biết nhiều mà còn thông minh nữa.- Hắn vừa nói vì đưa tay trỏ vào đầu mình.
-Anh nghĩ chắc cùng lắm là ba năm anh ấy sẽ kết thúc chương trình học bên đó thôi.Tuy nhiên về hay không thì còn do Phong quyết định. E rằng Phong lại giống như những đứa khác, có tài mà đi du học thì sẽ không bao giờ trở lại quê hương nữa. Không chừng sẽ còn lập gia đình luôn bên đó nữa ấy chứ.
-không. Anh Phong sẽ trở về mà. Em chắc chắn đấy. Sẽ trở về…- Tôi mạnh mẽ đáp trả lại một cách vững tin.
Tui không hiểu vì sao tui lại có thể trả lời một cách chắc chắn như vậy sau những câu nói đánh vào tâm lý của tui . Dường như có gì đó trong tui giữ cho tui một niềm tin nhiệm màu như vậy . Tui biết chỉ hết năm nay sẽ kết thúc thời hạn bốn năm dài dằng dặc này, nhưng liệu những lời nói ấy có trở thành sự thật như anh đã nói ? Tin, tui tin vào những gì bọn tui đã thành nguyện cầu khẩn sẽ tạo nên sự kì diệu cho gì không thực đáng kể .
Sau những ngày học tập mệt mọi trên lớp là những giờ thực tập vui vẻ tại nhà của cô . Những mẫu thiết kế của tui dường như ngày càng trở nên các tính và chuyên nghiệp hơn . Cũng nhờ vậy mà khách đến tiệm may và các shop của cô đông hơn trước. Tui vui không chỉ vì vậy mà còn những giờ phút nói chuyện với Huy về anh Phong . Lâu lâu tụi tui cũng bàn luận về anh nhiều lắm mà qua đó thì tui hiểu anh Phong là mẫu người hiếm có trên đời, tất nhiên chuyện anh yêu tui được giấu kín:
-Phong có nhiều cô theo lắm đấy. Ngoài Lan ra thì trước đây khi nó học cấp ba có khối đấy. Valentine nào nó cũng có cả đống quà, tụi anh phải ghen với nó đấy chứ. Nhưng Phong cũng lạ lắm, chẳng chú ý đến đứa nào cả. Hắn cứ thờ ơ với tụi con gái. Vậy mà nhiều đứa thích nó như vậy ấy chứ. À còn nhớ chuyện này nữa. Hồi cuối năm lớp 10, có một đứa gay nói thích hắn đấy.
-vậy hả? anh ấy trả lời sao?- Tui cũng chỉ cuốn theo dòng câu chuyện của hắn chứ trước khi đi anh Phong đã kể với tui tất tần tật trong cái đêm đầy sao ấy rôi.
-Nó chỉ cười rồi không nói gì thêm cả. Phong không thích tên đó. Nghĩ lại đôi lúc chắc nó muốn lấy vợ nước ngoài quá…
-Anh nghĩ vậy thật à.- Tui tò mò.
-Thì cũng nghĩ suy luận vậy thui chứ không biết thực tình thế nào cả.
Cuộc nói chuyện thú vị ấy để lại lắm thứ trong đầu tui khi trở về nhà đến nỗi tôi chẳng chú ý đến con Lu đang quấn quýt bên tôi. Hồi hôm cu cậu thấy bên hàng xóm dắt ra một cô chó xinh vậy là cậu cứ chạy tíu tít đến mà quên cả chủ. Tui ngồi xuống bên nó, vuốt ve bộ lông dài của nó trong khi nó cứ thè cái lưỡi đỏ ra nhìn tui. Một thoàng chốc nào đó, tui nói vào tai nó: “Hi vọng chuyện tình cảm của mày không phức tạp và khó khăn như của tao. Mỗi lần tao nhìn mày là tao nhớ đến anh Phong. Mày đừng có đi đâu hết nha, ở nhà với tao. Chắc mày là cầu nối thần giao cách cảm duy nhất của tụi tao đó.” Tui bỏ lại nó nằm dài trên nền nhà mà lên lầu mang theo biết bao suy nghĩ về những câu nói của hắn (Huy): “Phong có nhiều cô theo lắm đấy. Ngoài Lan ra thì trước đây khi nó học cấp ba có khối đấy. Valentine nào nó cũng có cả đống quà, tụi anh phải ghen với nó đấy chứ. Nhưng Phong cũng lạ lắm, chẳng chú ý đến đứa nào cả. Hắn cứ thờ ơ với tụi con gái. Vậy mà nhiều đứa thích nó như vậy ấy chứ. À còn nhớ chuyện này nữa. Hồi cuối năm lớp 10, có một đứa gay nói thích hắn đấy…” “ Phong không thích tên đó. Nghĩ lại đôi lúc chắc nó muốn lấy vợ nước ngoài quá…” Thực tình đây đâu phải lần đầu tui nghe những chuyện ấy của anh Phong. Tuy nhên, không hiểu sao nó lại gợi cho tui nhiều suy nghĩ như vậy khi xuất phát từ miệng hắn chứ. Trời cũng đã bắt đầu chạng vạng, tui đổ đồ ăn của con lu ra một cái bát và khỏi cần kêu thì nó cũng đã chực sẵn ở ngoài để chạy vào giải quyết. Tui uể oải ngồi xuống xúc từng miếng cơm lên miệng nhưng lại ngừng lại:
-Ủa? Anh Phong, sao anh lại ở đây? Anh không phải đang trị bệnh sao? Anh đã…
Trong một giây, tui giật mình nhìn lại. Chỉ có tui, con Lu và cái bóng của tui đang in trên tường sau một thoáng ánh đèn xe chạy ngang qua giờ đã vội biến mất. Tui lầm bầm: “Gì thế này?” Có nhiều lúc tui luôn muốn anh bên tui. Tui nhớ từng món ăn mà anh Phong làm, từng cử chỉ yêu thương thế nào khi anh đút cho tui từng miếng thức ăn. Tuy lúc đó có hơi ngượng nhưng hạnh phúc quá. Vậy hôm nay tui đã được phút chốc nhìn thấy hình bóng thân thương ấy sau cái mà người ta gọi là: “ảo giác” lúc chạng vạng. Tui không ăn nữa mà bỏ lên lầu, nhốt mình trong căn phòng riêng quen thuộc: “Thì ra chờ đợi đâu có thực sướng gì chứ. Vậy mà xem mấy bộ phim tưởng đâu là thoải mái lắm. Chỉ lần nằm chờ cho qua ngày tháng hạ thôi. Liệu mình có quá mất kiên nhẫn không?” Tui tự hỏi mà không cần nghĩ đến câu trả lời liệu sẽ đến hay không. Trong lúc những không gian ngôi nhà đang lặng xuống và bao trùm lên tôi một khoảng tối thì sự im ắng ấy đã bị phá vỡ sau một hồi chuông: “Rrreeeng” Tui nhấc máy: ”A lô, Ai đó?” Một giọng sang sảng vọng lại từ đầu bên kia: “Duy, bộ tắt máy rồi hay sao mà di động gọi không được vậy?” Tui suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại nó: “Thành hả. Uhm, máy tao hết pin, đang sạc. Bộ không phải hôm nay mày đi chơi vơi Ngân à? Sao còn rảnh mà gọi cho tao?” Nó đáp lạ một cách nản lòng : “Ngân nói lại bận rồi. Bây giờ mày ra đây đi… có tụi long, Uyên và Mai ở đây luôn nè. Ra đây luôn cho vui, với lại hôm này là ngày đặc biệt mà.” Tui trợn mắt: “Ngày nào?” Quên nhanh vậy cha: “Hôm nay sinh nhật tao đó. Bạn bè gì mà hở ra là quên hết vậy? Mày đang ở thế giới nào vậy hả, ra đây đi.” Tui mới sực nhớ đến gói quà mà tui chuẩn bị cho nó mấy hôm trước: “Ờ đợi tí nha. Tao ra liền. Mày mà không nhớ là tao quên thật đó.” Tui vội sửa soạn nhanh rồi thay đồ và phóng xe đến đại điểm đạ hẹn.
-Ê, hôm nay mày chơi nổi quá ha, đến trễ mà con bận nguyên bồ đồ có chữ “My BOY” kìa. –thằng Long cười to.
Tui thì sượng chín mặt vì quên mất đây là bộ đồ anh Phong tặng tui. Tui vẫn nhớ: “Anh tặng em nè. Chữ đó sẽ luôn nhắc anh là người em yêu nhất và em là người quan trọng nhất với anh, nhóc.” Mai lên tiếng phản đối:
-Ờ, nhưng mà thấy cũng dễ thương chứ bộ.
-Duy, hôm nay đi coi phim hôn? Tao nghe nói “giải cứu thần chết” zui lắm mà còn cảm động nữa ha.Tên Quang trong nhóm bạn của tui lun là đứa “xê-kô” nhất đám nhưng mà hắn cũng vui tính lắm.
-vậy hả, để tao xem hôm nay tao rảnh từ 7 đến 9h30 tối đó . Tui hơi lên giọng để chọc nó.
-Hừm..! hay lắm vậy để tao đi rủ bọn Thành, Long với tụi Linh, Uyên, Ngân, Mai đi lun, tao bít tụi bay đều đống ý cả nên mua sẵn 8 vé ở galaxy cả rồi.
“Hừm, vẫn cái thói thầy bói xem quẻ, đoán đâu trúng đó nữa.” Tui vừa nghĩ mà vừa thấy mắc cười thầm khi nhớ về cái vụ chính cái tính ấy của nó đã “giúp” nó mua hố mất 3 vé ca nhạc hum bữa. “ừm, nhưng sau đó tụi bây có đi đâu nữa hôn? Chứ tao phải về nhà sớm đó.”
-Ủa, sao phải về sớm, bồ mày bắt chở đi đâu hả ? Nó nói với cái giọng diễu cợt
Tui ra vẻ chắn nản và khinh khinh nhìn nó: “bồ bịch gì xấc, chứ ai hum bữa đổ hết cho tao phần thực hành dự án thiết kế mẫu đó ? Không về lo cho sớm thì thi lại hết cả lũ cũng có khi.” Và giờ thí nó mới ra vẻ thông suốt :”À há! Thui vậy thì mầy cứ về nhưng đừng gắng quá sức, có gì nói tụi này qua giúp .”
Đúng 7 giờ tối cả nhóm đều có mặt không thiếu một ai trước cổng galaxy và nói chuyện rôm rả cả một góc sân. Tui gửi xe xong chạy ra ngay với tụi nó và hòa mình vào bầu không khí đó. Thực ra trong nhóm tụi tui , nó kết bồ hết chỉ còn tui và Mai là chưa có bồ bịch với ai cả. Nhìn thấy tụi nó tay nắm tay một cách ấm áp và hạnh phúc mà lòng tui lấy se lại. những lúc thế này tui chỉ mong sao cho anh chóng quay lại bên tui. Những lúc trước anh thân mật với tui ngay trước mặt bạn bè làm tôi thấy ngượng và sợ hãi. Thế nhưng bây giờ nếu anh có đang bên tui, đang thân mật như vậy với tui trước mặt nhóm bạn thì tui cũng sẵn lòng mà nói với tụi nó: “tao yêu anh ấy.” Trong cái se lạnh của những ngày đếu đông này tui cũng đủ hiểu ở nơi đất khách quê người ấy, anh đang cảm thấy lạnh lẽo hơn tôi. Chỉ mong sao anh lun nghĩ đến tui như tui đã, đang và sẽ mãi làm và mong cho điều đó sưởi ấm trái tim anh như nó đang làm với tôi khi tôi nghĩ đến anh. Bỗng “Bốp”, một cái đập vào lưng làm tui tỉnh lại và ngơ ngàng: “chuyện gì vậy?” “Mày đi xem phim hay mày đến để ngắm đường ?” – Long đưa tui về sau những suy nghĩ miên man của tui về anh. “bao giờ chiếu vậy, có ai mua gì chưa…”- tui chưa kịp nói hết câu thì thấy thằng Thành và con Ngân bên thì 2 bắp rang, bên thì 4 cốc nước ngọt khệ nệ. “Ủa như vậy sao đủ, 8 đứa đó ?” – tui trăn trối. “ừ thì tao mua thêm 2 phần bánh Poca rùi nè với lại tao mua thêm 4 nước trái cây chứ không ép tụi mày Coca không khéo thì tụi mày lại Cola nữa.”- Long đáp lại lời tôi nhanh nhảu. Nó luôn là đứa chu đáo nhất nhóm. Mỗi khi đi đâu thì nó là đứa lên kế hoạch cho nhóm và lo nhiều nhất. “Lát nữa Thành - Ngân ăn chung, Quang – Linh ăn chung, Tao ăn chung với Uyên.” Vừa nói nó vừa quay ra nháy mắt với Uyên, còn Uyên thì đung đưa người ra vẻ với nó. Đôi khi nhìn đôi này mà tui phì cười nhưng rồi cũng thấy chạnh lòng khi nhớ đến những lúc anh nháy mắt với tui như vậy . “Lát nữa mày với Mai ăn chung vậy.”- Nó nói rồi quay mặt ra nhì Mai đang đứng nói chuyện với Ngân một cách vui vẻ. Rồi cả lũ dắt nhau vào bên trong xem phim với sự hứng thú tột cùng. “Phim này cũng zui ghê bay.” – thằng Quang lên giọng tán dương. Tui và Mai được xếp ngồi cạnh nhau, vừa xem phim mà vừa phải chú ý vì Mai cứ bẽn lẽn mời tui: “Ăn bắp đi Duy.” Cô nàng nhìn tui với ánh mắt ngại ngùng không hiểu nổi. Thực lòng nhìn Mai mà đôi lúc không hiểu cô đang nghĩ gì. Còn đi xem phim mà một lúc tui phải coi đến 2 phim: có lẽ tình tiết phim không đủ lôi cuốn tụi Thành – Ngân nên chúng cứ vừa xem vừa đút cho nhau ăn từng chút một. Tui lại nhớ đến cái ngày anh đút cho tui ăn và đó cũng là ngày mà tui và anh phải xa nhau. Sao mà nó đến và đi nhanh quá. Không biết giờ này, nơi ấy anh đang làm gì, anh có khỏe không. Không biết anh đã khỏi hẳn chưa, học hành ra sao rồi và không biết anh… “ê! Hết phim rùi. Trùi ui! mày ngồi đây lát hồi thần chết nó ra hôn mày đó nghe chưa .” Ngay bây giờ dẫu thần chết có đến cho tôi nụ hôn thì tui cũng bằng lòng miễn sao thần chết là anh ấy thôi . “Mai lát nữa đi xe về hả ?” – Long liếc hỏi Mai. “ừ..”- Mai ngập ngừng.” “Thui vậy Mai với Duy về sớm, tụi này còn đi một lát nữa lận .”- Long quay ra nhìn tui trong khi tui gật đầu cho qua chuyện . Tui dắt xe ra nhanh chóng và chỉ mún phóng về nhà. Thực tình đi xem phim nhưng thấy tụi nó mùi mẫn như vậy tui cũng không chẳng thể xem được gì khi đầu óc tui cứ nghĩ về anh. Tui đẩy chiếc xe nặng nề lên nhà và rồi ngồi phịch xuống bộ so-fa. Con lu chạy ra mừng, nó chồm lên liếm mặt tui như nó đã từng làm với anh trước đây. Con lu ngày nào giờ đã lớn hẳn, lông nó cũng dài hơn và nó thì tinh ranh hơn. Tui ngồi hẳn xuống đất ôm nó vào lòng và tự nói: “Mày biết ko? Mỗi khi nhớ tới ảnh tao chỉ biết ôm mày vào lòng cho nỗi nhớ ấy không cắn rứt tao. Ảnh dám lấy cả thân xác và tính mạng ra để đổi lại cho tao được sống yên ổn. Nghĩ lại vậy sao tao thấy tao mới là kẻ bất tài, vô dụng, yếu đuối và hèn nhát. Ngay cả thân xác và tình yêu cũng không trao được cho ảnh một cách vẹn nguyên. Mỗi lần anh ấy an ủi tao, ủng hộ tao và thương yêu tao mà tao thấy có lỗi lắm. Mày biết hôn, chủ của mày là một người .. tốt….rrrrất tốt. Nhưng tao tin sẽ có ngày anh ấy quay lại và chúng ta sẽ được hạnh phúc, sum họp hơn bất cứ lúc nào.”- Tui vừa nói vừa để cho hai hàng nước mắt thả dần và chạy dài trên mặt. Mỗi lần nhìn qua ngôi nhà cũ của anh giờ đã sáng màu đèn mới mà thấy chạnh lòng. Những lúc rảnh rỗi, tui nhốt mình trong phòng và chỉ biết ngồi nhìn đoạn video anh và tui cùng những dòng nhật kí mà tên tui và chữ “nhóc” được nhắc đi nhắc lại còn nhiều hơn cà các từ ngữ khác. Mỗi buổi sáng thức dậy tui nhớ tiếng còi xe thân thuộc, tiếng gọi thật đáng yêu nhưng bao giờ tui mới được nghe lại chúng? Tui không cần biết và tui sẽ chờ cho đến khi chúng trở lại, trở lại với tui và với anh.
-Duy dậy đi, giờ này mà còn ngủ nữa sao? Tiếng mẹ gọi tui làm tui bừng tỉnh.
-Uhmm.. Hôm nay được nghỉ mà mẹ. Sao mẹ qua đây?- tui uể oải đáp lại.
-Cái thằng này, không dậy tao cho ở nhà hết ngày. Còn không chịu thay quần áo rồi qua nhà cô Liên đi.
“ÁAA!!” Tui bung mền vì sực nhớ đến việc đang chờ tui trước mắt. Hôm nay, tui phải đến nhà cô Liên với mẹ tui, bàn việc sử dụng những mẫu thiết kế của tui. Tui cũng khấp khởi mừng từ lâu vì cô vốn thích những mẫu thiết kế của tui và tui thì mong ngày nào đó sẽ thấy chúng tung tăng ngoài đường. Tui dậy vệ sinh vội và thay quần áo rồi phóng ngay lên xe để lên nhà cô. Nhà của cô to gần gấp đôi nhà tôi nhưng trông nó hiện đại và khá nào nhiệt với 2 hàng máy may phía trước nhà, có hơn 10 máy may đang đâm mũi kim nhanh như cắt dưới bàn tay của những thợ may lành nghề.
-A chị Liên, lâu quá không thấy chị ghé nhà chơi? – mẹ tui vui mừng hỏi han.
-Ôi, chị cũng nhiều việc như em vậy. Tụi thợ may, chị suốt ngày phải ở nhà để trông và bảo tụi nó chứ. Đến nỗi có mỗi thằng con trai mà cũng phải nhờ nó đi chợ hộ cho đấy.
Nhà cô tui làm một tiệm may. Cô luôn tất bật với công việc của mình nhưng ít ra cô có thằng con trai để nhờ. Hắn tên Huy, hơn tui 4 tuổi. Tui chỉ có biết vậy và phần còn lại thì tui chưa bao giờ được thấy mặt hắn ngoại trừ việc hắn cùng cô đến nhà tui chơi vào dịp tết năm ngoái nhưng tui lại không có ở nhà. Bỗng tui giật mình mà nghĩ: “À! Như vậy là hắn cùng tuổi với anh Phong rồi còn gì. Không biết hắn thế nào nhỉ. Hihiii. Chắc là không đẹp trai và tốt đươc như anh Phong rồi.”
-thôi vào trong này nói chuyện hì hì. – cô tui hồ hởi mời 2 mẹ con tui vào tiếp đãi trà nước.
-Ăn gì không con? Ăn sáng chưa để cô đi làm cho. – Cô vừa rót trà ra 2 tách vừa hỏi tôi.
-Con chưa ăn nhưng thôi, để con chạy qua kia mua ổ bánh mì về ăn cho nhanh cô à.- Tui đáp lại lấy làm khách sáo.
-Có được không đó? Làm có chút xíu thôi à. Ăn ở đây lun đi- Cô gặng tui.
-không sao đâu cô, con quen rồi.
-Thôi để cô. Hhhuy.. ơi, con làm giùm mẹ 2 tô mì nhanh ha con.- Cô tui hô cho Huy.
-Dạ, ăn trong bếp phải không mẹ. Ừ nhưng mà con dọn cái bàn cho gọn đi.- Một giọng nói dõng dạc và mang âm bậc khá trầm vang lên sao tiếng của cô.
-Thôi chị vào bếp đi, thằng Huy nó làm mì cho ăn chứ nói chuyện với cái bụng rỗng thì không nói được đâu. – Cô cười với mẹ tui.
Vừa đi tui vừa suy nghĩ: “Không biết hắn như thế nào nhỉ? Sao đến cả giọng cũng mang một chút âm hưởng của anh Phong chứ?” Vào bếp, trươc mắt tui là một người thanh niên dáng cao ráo với khuôn mặt sáng sủa và lanh lẹn mở lời: “Mời cô ngồi. Con nấu cũng không được ngon lắm, mong cô đừng chê.” Tui ngồi xuống mà mắt cứ dán vào hắn một cách ngạc nhiên khó tưởng. tuy nhiên, khi ăn thì tui mới nhận ra hắn nấu ăn không được ngon như anh Phong. Không biết là do tôi nghĩ đấy thôi hay thực sự như vậy mà mẹ tui cứ tấm tắc khen hắn mãi. Ăn xong, tui trở lại phòng khách và mở các bản thiết kế của tui ra cho cô xem. Cô thực rất ngạc nhiên và không ngớt lời khen ngợi. Tui thì tự hào lắm, bởi chúng cũng chưa được nhiều người xem cho lắm nhưng hầu hết ai cũng khen cả. Bàn xong, cô bảo tui lên phòng với anh Huy để lại cô và mẹ tiếp chuyện. Tui lần theo từng phòng đến một căn phòng sáng sủa và trang trí thật đẹp mắt. Những tờ áp phích trên tường đủ để tui hiểu rằng hắn hâm mộ nhóm Weboys tới mức nào. Cộng thêm vào đó là những bản ghi chú được dán lên tường theo từng cột ngày trong tuần trên một bức tường màu xanh trời dịu nhẹ. Phía dưới bức ảnh chân dung của một đứa trẻ kháu khỉnh mà tui đoán chắc là hắn an tọa một chiếc bàn màu gỗ sồi và hắn đang ngồi viết cái gì đấy một cách chăm chú. Tui gõ vào cánh cửa tỏ ra lịch sự. Hắn bỗng giật mình quay người lại nhìn tôi với cặp mắt ngạc nhiên và hứng thú.
-Em lên đây à? Đồ ăn có được không? – hắn đáp lại nụ cười của tui.
-Đồ ăn được lắm anh à. Phòng này đẹp và thoáng quá, chắc anh ở trong này phải không? – tui hỏi để gợi chuyện.
-À, ừ. Phòng của anh đấy. Nếu em thích thì cho em luôn đó.- Hắn cười và nhìn tôi một cách trìu mến.
-Xí, em chỉ khen vậy thôi. Anh đang làm gì vậy?- tôi tỏ ra thích thú
-Ờ, anh đang viết bài nghiên cứu tâm lý và não bộ của anh. Nhưng kệ, anh có mấy đĩa nhạc hay, em nghe chứ?- hắn niềm nở mời tôi.
Tui đồng ý và gật đầu lia lịa, bởi tui vốn cũng là 1 fan của Weboys và được nghe nhạc của các ảnh thực là một niềm vui với tui. Trong 3 anh chàng của Weboys thì tui kết nhất anh Đàm bới sự khỏe mạnh và nét mạnh mẽ của anh. Thế nhưng từ ngày biết anh Phong dành trọn tình yêu cho tui thì hình ảnh của một Ngọc Đàm mạnh mẽ và nhạt màu dần và dường như chỉ còn anh trong trái tim tui. Bây giờ con tim này đang chờ đợi từng ngày để lại cùng được hòa nhịp với trái tim ấm áp của anh mãi mãi.
-Em thích không? Đây là album mới nhất của nhóm đó. Anh phải nhanh chân lắm mới mua được nó trong ngày đầu phát hành đấy.- Anh nói với tui đồng thời rót một cốc nước lạnh đưa cho tui: “em uống đi”
Tui nhận lấy cốc nước từ tay hắn và cảm thấy vui với nụ cười của hắn lun mở đường với tui. Tui nghía qua chiếc bàn bên cạnh chiếc giường của hắn thấy một tấm hình hắn chụp với một chàng trai nào đó với vẻ mặt rất dễ thương. Tui tò mò :
-Anh chụp với bạn anh phải không? Anh ấy cũng đẹp trai qúa nhỉ!- Tui nhẹ nân tấm hình lên lòng bàn tay.
-ừh, bạn anh đó, nhưng bây giờ anh ấy không còn chơi với anh nữa.- Hắn trầm giọng xuống.
-Anh ấy chuyển đi nơi khác rồi à?- Tui cũng lấy làm tiếc.
-Ừ, chuyển đi một nơi rất xa rồi. Năm cuối cấp anh và cậu ấy học chung với nhau thì một tai nạn đã lấy đi anh khỏi cuộc sống.- Hắm ngậm ngùi.
-em rất tiếc đã không biết, xin lỗi.- tôi ngượng ngùng.
-Không sao. Dẫu sao thì đó cũng là quá khứ, cứ nhớ hoài thì không tốt phải không? À em có bạn gái chưa?- Anh quay sang tôi.
-Ahhh, chưa, chưa anh ạ. Em cũng không thích trong lúc này, hihii.- Tui trả lời vội cho qua chuyện.
Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: “Vậy à !” Rồi hắn quay sang nhìn qua phía cánh cửa sổ đang mở toang để lộ ra cả một khoảng trời xanh cùng biết bao tia sáng đang nhảy múa ngoài kia. Tui bị thôi thúc bởi suy nghĩ mi6n man của mình: “Làm sao có thể trùng tuổi thế này nhỉ? Hôm gặp anh Thiên Tứ cũng cùng tuổi anh Phong. Có khi hắn cũng biết anh Phong thì sao?” Tôi bấp búng hỏi hắn:
-Anh.. anh có biết anh Phong không vậy? À cái anh mà…
Chưa cần nói hết hắn đã đột ngột quay sang hỏi lại: “Phong?” Rồi sau đó hắn miêu tả lại từng khuôn mặt và cứ như hình ảnh của anh hiện lên từng giây sau từng câu nói của hắn. Câu nói cuối cùng của hắn càng làm tôi vững tin: “Hồi đó, nhóm anh , Thiên tứ và Phong học và chơi cùng nhau. Nhưng bây giờ thì moi người một ngả rồi. Phong thì đi du học, mấy đứa kia thì đứa nào trường đứa nấy hết.” Tui vội hỏi anh mà trong lòng vui sướng:
-vậy anh có địa chỉ của anh Phong chứ? Anh ấy có để lại cho anh mail hay số điện thoại không?
-không, Phong chỉ đi một mình, không nói gì nhiều. Anh e anh ấy cũng chẳng để lại bất cứ thứ gì để giữ liên lạc. Em quen Phong à?
-Vâng, nhưng anh ấy không để lại bất cứ thứ gì có thể liên lạc cả.
-Anh cũng không hiểu sao. Phong ít ra ngoài gặp bọn anh từ khi bị tai nạn. Anh chỉ biết Phong đi du học và đi chữa bệnh luôn.
-em cũng chỉ biết vậy thôi. Không biết anh ấy có về mau không nhỉ?
-Về khoản này nhóc đừng lo làm gì. Phong học giỏi lắm, hắn luôn là người đứng đầu nhóm vì không những học giỏi, biết nhiều mà còn thông minh nữa.- Hắn vừa nói vì đưa tay trỏ vào đầu mình.
-Anh nghĩ chắc cùng lắm là ba năm anh ấy sẽ kết thúc chương trình học bên đó thôi.Tuy nhiên về hay không thì còn do Phong quyết định. E rằng Phong lại giống như những đứa khác, có tài mà đi du học thì sẽ không bao giờ trở lại quê hương nữa. Không chừng sẽ còn lập gia đình luôn bên đó nữa ấy chứ.
-không. Anh Phong sẽ trở về mà. Em chắc chắn đấy. Sẽ trở về…- Tôi mạnh mẽ đáp trả lại một cách vững tin.
Tui không hiểu vì sao tui lại có thể trả lời một cách chắc chắn như vậy sau những câu nói đánh vào tâm lý của tui . Dường như có gì đó trong tui giữ cho tui một niềm tin nhiệm màu như vậy . Tui biết chỉ hết năm nay sẽ kết thúc thời hạn bốn năm dài dằng dặc này, nhưng liệu những lời nói ấy có trở thành sự thật như anh đã nói ? Tin, tui tin vào những gì bọn tui đã thành nguyện cầu khẩn sẽ tạo nên sự kì diệu cho gì không thực đáng kể .
Sau những ngày học tập mệt mọi trên lớp là những giờ thực tập vui vẻ tại nhà của cô . Những mẫu thiết kế của tui dường như ngày càng trở nên các tính và chuyên nghiệp hơn . Cũng nhờ vậy mà khách đến tiệm may và các shop của cô đông hơn trước. Tui vui không chỉ vì vậy mà còn những giờ phút nói chuyện với Huy về anh Phong . Lâu lâu tụi tui cũng bàn luận về anh nhiều lắm mà qua đó thì tui hiểu anh Phong là mẫu người hiếm có trên đời, tất nhiên chuyện anh yêu tui được giấu kín:
-Phong có nhiều cô theo lắm đấy. Ngoài Lan ra thì trước đây khi nó học cấp ba có khối đấy. Valentine nào nó cũng có cả đống quà, tụi anh phải ghen với nó đấy chứ. Nhưng Phong cũng lạ lắm, chẳng chú ý đến đứa nào cả. Hắn cứ thờ ơ với tụi con gái. Vậy mà nhiều đứa thích nó như vậy ấy chứ. À còn nhớ chuyện này nữa. Hồi cuối năm lớp 10, có một đứa gay nói thích hắn đấy.
-vậy hả? anh ấy trả lời sao?- Tui cũng chỉ cuốn theo dòng câu chuyện của hắn chứ trước khi đi anh Phong đã kể với tui tất tần tật trong cái đêm đầy sao ấy rôi.
-Nó chỉ cười rồi không nói gì thêm cả. Phong không thích tên đó. Nghĩ lại đôi lúc chắc nó muốn lấy vợ nước ngoài quá…
-Anh nghĩ vậy thật à.- Tui tò mò.
-Thì cũng nghĩ suy luận vậy thui chứ không biết thực tình thế nào cả.
Cuộc nói chuyện thú vị ấy để lại lắm thứ trong đầu tui khi trở về nhà đến nỗi tôi chẳng chú ý đến con Lu đang quấn quýt bên tôi. Hồi hôm cu cậu thấy bên hàng xóm dắt ra một cô chó xinh vậy là cậu cứ chạy tíu tít đến mà quên cả chủ. Tui ngồi xuống bên nó, vuốt ve bộ lông dài của nó trong khi nó cứ thè cái lưỡi đỏ ra nhìn tui. Một thoàng chốc nào đó, tui nói vào tai nó: “Hi vọng chuyện tình cảm của mày không phức tạp và khó khăn như của tao. Mỗi lần tao nhìn mày là tao nhớ đến anh Phong. Mày đừng có đi đâu hết nha, ở nhà với tao. Chắc mày là cầu nối thần giao cách cảm duy nhất của tụi tao đó.” Tui bỏ lại nó nằm dài trên nền nhà mà lên lầu mang theo biết bao suy nghĩ về những câu nói của hắn (Huy): “Phong có nhiều cô theo lắm đấy. Ngoài Lan ra thì trước đây khi nó học cấp ba có khối đấy. Valentine nào nó cũng có cả đống quà, tụi anh phải ghen với nó đấy chứ. Nhưng Phong cũng lạ lắm, chẳng chú ý đến đứa nào cả. Hắn cứ thờ ơ với tụi con gái. Vậy mà nhiều đứa thích nó như vậy ấy chứ. À còn nhớ chuyện này nữa. Hồi cuối năm lớp 10, có một đứa gay nói thích hắn đấy…” “ Phong không thích tên đó. Nghĩ lại đôi lúc chắc nó muốn lấy vợ nước ngoài quá…” Thực tình đây đâu phải lần đầu tui nghe những chuyện ấy của anh Phong. Tuy nhên, không hiểu sao nó lại gợi cho tui nhiều suy nghĩ như vậy khi xuất phát từ miệng hắn chứ. Trời cũng đã bắt đầu chạng vạng, tui đổ đồ ăn của con lu ra một cái bát và khỏi cần kêu thì nó cũng đã chực sẵn ở ngoài để chạy vào giải quyết. Tui uể oải ngồi xuống xúc từng miếng cơm lên miệng nhưng lại ngừng lại:
-Ủa? Anh Phong, sao anh lại ở đây? Anh không phải đang trị bệnh sao? Anh đã…
Trong một giây, tui giật mình nhìn lại. Chỉ có tui, con Lu và cái bóng của tui đang in trên tường sau một thoáng ánh đèn xe chạy ngang qua giờ đã vội biến mất. Tui lầm bầm: “Gì thế này?” Có nhiều lúc tui luôn muốn anh bên tui. Tui nhớ từng món ăn mà anh Phong làm, từng cử chỉ yêu thương thế nào khi anh đút cho tui từng miếng thức ăn. Tuy lúc đó có hơi ngượng nhưng hạnh phúc quá. Vậy hôm nay tui đã được phút chốc nhìn thấy hình bóng thân thương ấy sau cái mà người ta gọi là: “ảo giác” lúc chạng vạng. Tui không ăn nữa mà bỏ lên lầu, nhốt mình trong căn phòng riêng quen thuộc: “Thì ra chờ đợi đâu có thực sướng gì chứ. Vậy mà xem mấy bộ phim tưởng đâu là thoải mái lắm. Chỉ lần nằm chờ cho qua ngày tháng hạ thôi. Liệu mình có quá mất kiên nhẫn không?” Tui tự hỏi mà không cần nghĩ đến câu trả lời liệu sẽ đến hay không. Trong lúc những không gian ngôi nhà đang lặng xuống và bao trùm lên tôi một khoảng tối thì sự im ắng ấy đã bị phá vỡ sau một hồi chuông: “Rrreeeng” Tui nhấc máy: ”A lô, Ai đó?” Một giọng sang sảng vọng lại từ đầu bên kia: “Duy, bộ tắt máy rồi hay sao mà di động gọi không được vậy?” Tui suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại nó: “Thành hả. Uhm, máy tao hết pin, đang sạc. Bộ không phải hôm nay mày đi chơi vơi Ngân à? Sao còn rảnh mà gọi cho tao?” Nó đáp lạ một cách nản lòng : “Ngân nói lại bận rồi. Bây giờ mày ra đây đi… có tụi long, Uyên và Mai ở đây luôn nè. Ra đây luôn cho vui, với lại hôm này là ngày đặc biệt mà.” Tui trợn mắt: “Ngày nào?” Quên nhanh vậy cha: “Hôm nay sinh nhật tao đó. Bạn bè gì mà hở ra là quên hết vậy? Mày đang ở thế giới nào vậy hả, ra đây đi.” Tui mới sực nhớ đến gói quà mà tui chuẩn bị cho nó mấy hôm trước: “Ờ đợi tí nha. Tao ra liền. Mày mà không nhớ là tao quên thật đó.” Tui vội sửa soạn nhanh rồi thay đồ và phóng xe đến đại điểm đạ hẹn.
-Ê, hôm nay mày chơi nổi quá ha, đến trễ mà con bận nguyên bồ đồ có chữ “My BOY” kìa. –thằng Long cười to.
Tui thì sượng chín mặt vì quên mất đây là bộ đồ anh Phong tặng tui. Tui vẫn nhớ: “Anh tặng em nè. Chữ đó sẽ luôn nhắc anh là người em yêu nhất và em là người quan trọng nhất với anh, nhóc.” Mai lên tiếng phản đối:
-Ờ, nhưng mà thấy cũng dễ thương chứ bộ.